Đây lần thứ 2
sau gần hơn 2 năm mới quay lại Núi Bà Đen- Tây Ninh. Mình vẫn không thể nào
quên được cái cảnh cắm trại ngắm sao trên đỉnh núi, cùng nhóm lửa chuyện trò
thâu đêm. Cái se lạnh bởi sương phủ và khi nặng trĩu nhỏ giọt trên vai áo. Mùi
cỏ núi, tiếng dế kêu, lâu lâu lại có tiếng chó sủa quang cảnh lắm lúc không khiến
người ta không tưởng đến đang trong một cuộc phiêu lưu nào đó ở nơi rừng thiêng
nước độc. Nhưng núi Bà Đen khá hiền hòa, mình quyết định leo đến đỉnh cắm trại
với một chị bạn và quyết tâm leo xuống mà không cần nhờ bất kì trợ giúp nào như
gậy leo, hay mệt quá thì đi mán trượt hay cáp treo… Ồ không, mình sẽ tự leo xuống
bằng đôi chân này.
Lắm lúc mình lạc
trong cảm giác của ai đó bị bỏ rơi vị không bắt kịp đồng đội, cảm thấy bản thân
như kẻ tội đồ và mất hết bình tĩnh, rồi định thần lại. Này, mình đã từng bị bỏ
rơi như thế nhưng rồi dần già kí ức cũ của bản ngã thẳm sâu trong tâm trí gợi
dậy những hình ảnh mình đã dũng cảm thế nào, bao khó khăn đều có thể vượt qua
được, hoặc việc tự giác ngộ được sự cô đơn và làm bạn với chính bản thân mình.
Mình tập thể dục mỗi ngày cảm nhận cái đau từ trong thớ cơ và lần này mình quyết
định leo để vừa hít thở không khí trong lành và vừa muốn xem thể lực tới đâu so
với cái lần đi trước lúc đi thở hì hạch lúc xuống thì chống gậy vì xụi cả chân.
Quang cảnh núi Bà Đen leo ở độ cao tầm 300 m |
Lần này mình
chuẩn bị cái ba lô có đai thắt ngang eo để giảm bớt cảm giác trọng lượng đè
trên đôi vai. Đồ ăn vừa phải và nhiều cái túi để mang rác về, một cái lều, mang
3 lít nước là hai chai nước nước suối vắt hai bên cái túi, chuẩn bị một đôi
giày leo núi chuyên dụng có độ ma sát tốt, một cái đèn pin phòng khi đến nơi trời
vừa tối, một ly nến oải hương để làm mồi nhóm lửa và chiếc máy ảnh mini người bạn
mới của mình.
Mình và chị bạn
để giữ sức khi leo núi nên bắt xe khách xuất phát từ Sài Gòn từ sớm tuy nhiên đến
nơi thì cũng đã gần xế trưa rồi. Cả hai quyết định đi leo lên bằng đường cột điện là lối leo lên dễ hơn nhiều so với các lối lên núi khác xuất hiện trong nhiều câu chuyện của cánh leo núi, để có thêm năng lượng mình đã làm một
bữa trưa hoành tráng trước đó, và cũng không quên đem theo một viên vài viên
thuốc bổ bổ sung thêm dưỡng chất.
Khi đến một cái
hẻm nhỏ theo biển hướng dẫn lớn cùng với chiều đi theo cung Ma Thiên Lãnh, cảm
giác lúc này khá hào hứng, nhưng cũng hơi lo, mình đếm có đến 117 cái cột điện
và phải vượt qua được những cột mốc này thì đến nơi.
“Hai đứa bánh bèo dám khám
phá” đó là cách của một anh chàng tình cờ gặp trên đường đi gọi như thế. Thời
tiết ở Tây Ninh khá nóng bức nhiệt độ ở chân núi tầm hơn 30 độ rồi ban đầu cả
hai tính trùm kín mít để tránh nắng mà ai dè leo được 5 hay mười phút thì mồ
hôi đầm đìa. Cái nắng ở đây thật gắt, cứ đi hơn 5 phút là nghỉ một lần, trên đường
đi tụi mình gặp một nhóm 5 chàng trai, có cậu còn vác theo cả cái guitar, 5
chàng trai này đi với tốc độ khá nhanh, ban đầu còn chờ tụi mình, nhưng vì mình
nghỉ chân nhiều quá chặp các anh chàng lại lên trước. Trên đường dừng chân nghỉ
quãng gặp hai anh chàng nữa, Một anh vóc dáng nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi vác cả cái
ba lô rõ to của dân phượt chuyên nghiệp. Một anh đi cùng vóc to lớn hơn nhìn
anh chàng có vẻ cool ngầu trên lưng anh là một chiếc ba lô công sở cỡ nhỏ. Cứ mỗi
chặng 5 phút nghỉ tụi mình gặp hai anh chàng này, lần này quyết định rút ngắn
thời gian nghỉ ngơi lại để kịp lên đến đỉnh trước khi trời tối, chứ cái suy
nghĩ tối thui mà cheo leo giữa núi cho hai đứa con gái thì cũng hơi đáng sợ. Thế
rồi tụi mình hít thở sâu và bỏ xa hai anh chàng đi sau chúng mình cũng không
quên lời tạm biệt và hẹn gặp nhau trên đỉnh núi. Quá trình leo chị bạn đã tìm
ra một cách leo đơn giản đó là khi leo mệt thì dừng lại và hít thở sâu chứ không
đi miệt mài để đuối sức rồi thì dừng chân nghỉ. Tụi mình vẫn tiếp tục leo và
khi mệt thì đứng tại điểm leo hít thở và động viên nhau đi tiếp, bạn nào sợ độ
cao thì không nên nhìn xuống hãy nhìn lên hay chuyện trò cùng nhau. Đi đến chừng
cột điện thứ 54 hay 55 có một hướng rẻ phải gần đó có một con suối nhỏ trước
kia nay đã khô cạn thế kia.
Tuy nhiên nhìn từ xa cả hai đã vô cùng khiếp sợ vì
có một con rắn lục vắt ngang hướng đi. Chị bạn hốt hoảng, mình cũng rất sợ rắn
nhưng nghĩ lại đã leo đến đây rồi mà chỉ vì một chú rắn cản đường thì thật là bỏ
phí hết công sức. Điều đáng ngạc nhiên là chú rắn không cử động. Mình tiến lại
gần xem thì chú rắn đã không còn sống nữa có lẽ chú đã không gặp may rồi. Cả
hai cùng phóng mạnh băng qua lối đi và tiếp tục cuộc hành trình, thi thoảng mệt
quả cả hai lại lấy trái cây ra chén để lấy thêm năng lượng.
Trên đường đi
mình đã để ý có một biển có thông tin nếu mà gặp vấn đề gì thì liên hệ đội cứu
hộ, mình đã nhờ chị bạn lưu số lại vì nhỡ mà có vấn đề gì thì còn liên hệ để xin được giúp đỡ.
Càng lên cao
thì mức độ càng khó chỉ đến tầm cột điện 94 hay 95 đường mới dễ đi nhưng cũng
khá dốc, đến cột 117 cột cuối cùng thì trời vừa chớm tối và cả hai đã đến cổng
trời. Lòng vừa vui nhưng cũng rất hoang mang vì tụi mình không tìm ra điểm cắm
trại mọi thứ đã thay đổi quá nhiều sau hơn hai năm, còn có một đội xây dựng
công trình đang thi công. Mình hỏi chị bạn để liên hệ đổi cứu hộ chỉ đường
nhưng chị ấy đã chủ quan nên không lưu lại. Chân vừa mỏi, bụng lại đói trời tối
như mực trừ có ô tro lửa của ai đó mới nhóm ở gần cổng trời mà bỏ đi. Mình đã
hét lên “ cứu tôi với” tiếng vọng vang dội lại và văng ngược vào mình, lấy hết bình
tĩnh và sự tập trung mình cố nhớ lại để ghép nối cái số của đội cứu hộ
Tây Ninh số điện
thoại vùng là 02763 đuôi số là 78 là biển số xe ở quê mình Phú Yên, vì ấn tượng cái số khá đẹp vì là số tiến nên rất ấn tượng có 4 số cuối là số tiến liên tiếp vậy là
02763..5678 hai con số cuối đổi ngược là 78 là 87… à ra rồi số của đội cứu hộ
02763875678 người chị bạn không thể liên hệ được vì dùng mạng Mobi, mình dùng Viettel
nên sóng ở núi khá mạnh và còn nguyên một trạm thu phát sóng của viettel trên đỉnh
núi, nhanh tay mình bấm số và gọi cho đội cứu hộ và các anh ấy đã chỉ tụi mình
đến điểm cắm trại.
Tại đây mình đã
hội ngộ 5 chàng trai, các anh chàng đã giúp tụi mình dựng lều, còn được mời ăn
món bắp luộc, khoai lang nướng.
Nồi bắp luộc và khoai lang |
Rồi chừng 1 tiếng sau, một trong hai anh
chàng mình đã gặp trên núi, anh chàng nhỏ
nhắn mà rắn rỏi vác rất nhiều củi và tre, còn anh chàng đi cùng vì mất rất nhiều
sức nên vẫn chưa lên kịp. Hai anh chàng này và nhóm 5 người là cùng một hội, họ
đã cử hai chàng khác xuống núi để vác chàng trai bị đuối sức lên chừng tầm nửa
tiếng sau anh chàng cũng lên được đến nơi với sự giúp sức của đồng đội.
Tại đây tụi
mình được dịp xem một chuỗi drama của các anh, có hai anh ăn chay còn mang theo
cả gạo lứt muối mè và cả son nồi chảo, có anh nghệ sĩ vác theo cả cái guitar to
tướng, anh chàng nhỏ nhắn thì mang cái ba lô như một cái túi Đô Rê Mon thần kì
món nào cũng có, anh còn mang cả thịt bò để nướng và làm một bữa barbecue. Ngoặc
nỗi lại chưa ướp và còn quên đem muối, nhưng may thay chị bạn có đem theo bịch
muối kiếng ăn với trái cây nên có dịp trao đổi đồ ăn rồi.
Có anh vừa ăn vừa
mở Pháp thoại của các thiền sư làm mình nhớ đến cuốn sách Hành trình Phương
Đông. Trong lòng mình vô cùng biết ơn vì đến nơi vừa an toàn và gặp những chàng
trai thật tốt cũng là những người bạn đồng hành lúc xuống núi. Ngồi trong lều với
chén nến hương oải hương ngoài trời phủ sương se lạnh mình chỉ hít thở một hơi
thật sâu và cảm nhận cái thực tại mà mình đang sống và đang tận hưởng trong từng
hơi thở và kèm theo là sự biết ơn tất cả, kể cả chị bạn tốt bụng đang đồng
hành cùng mình.
Các anh còn
chơi guitar và hát rất nhiều bài hát làm cho không khí vô cùng vui nhộn, tâm sự
nhân tình thế thái, chia sẻ những trải nghiệm, niềm vui nỗi buồn và những sở
thích cùng nhau. Chúng mình từ những nơi khác nhau tụ họp về đây trên đỉnh núi
cùng có một tiếng nói chung về cái thanh xuân những trải nghiệm của tuổi trẻ dám
đương đầu thử thách để cuối cùng tận hưởng cái thành quả đó đứng trong mây hít
thở không khí, phóng tầm mắt về hướng xa, tận hưởng hiện tại trong từng hơi thở…
Sáng sớm chúng
mình đã xuống núi bằng đường Chùa Bà tuy hơi dốc nhưng phù hợp lúc xuống núi
hơn. Tụi mình còn gặp một chú cún con, cậu có vẻ rất đỏm dáng và pose hình hơi
bị chuyên nghiệp trước ống kính của mình.
Đến xuống gần
chùa là lúc đã rút ngắn đường xuống núi rồi, nếu bạn nào chân đã rã rời mà bước
theo bậc thang đường Chùa thì cách đi hay nhất là đi ngược để giảm bớt trọng lực
trên cơ đầu gối, một mẹo nhỏ mình đã học được trong nhóm các chàng trai.
Câu chuyện của
mình về hành trình leo núi chỉ có vậy thôi phần còn lại mình đều tập trung trải
nghiệm nên video của mình hơi ngắn, hi vọng sẽ cho các bạn một chút cảm nhận
trong hành trình chinh phục núi Bà Đen của mình.
Chúc các Freerunricher có kì nghỉ lễ vui vẻ.
0 Nhận xét