Header Ads Widget

Responsive Advertisement

CHIA SẺ CÁCH TÔI HỌC TIẾNG ANH VÀ NGOẠI NGỮ KHÁC NHƯ THẾ NÀO



Bàn về cách học tiếng Anh lúc nào là chủ đề nóng để nhiều trung tâm anh ngữ mới mọc lên như nấm, rồi nhiều câu chuyện được đưa ra để truyền lửa cho học viên.
Thời sinh viên của tôi đã ý thức được tiếng Anh rất quan trọng đơn giản là để kiếm một công việc công ty nước ngoài hay cao siêu hơn nếu mình gặp một anh Tây đẹp trai nào đó thì còn có thể tán chuyện được.
Có thời điểm lần đầu tiên ham hố theo bạn bè đến nhà văn hóa thanh niên tầm năm 2007, tôi đơ người vì mọi người ở đây nói chuyện siêu quá, miệng chỉ ngậm cám và cười trừ, học bao nhiêu lúc nhìn mặt nhau là tôi quên hết, chỉ biết vài câu căn bản để bụng như “ how are you?, what is your name, where are you from?”.
Mà ngoặc nỗi mỗi lần tôi nhờ nói chậm lại hoặc nói không hiểu, người đối phương tấn công ào ạt bằng tiếng Anh như nước đổ đầu vịt.
Hừm thế là tôi cứ dành thời gian lên câu lạc bộ nhà văn hóa thanh niên không phải để luyện nói  mà luyện sao cho nỗi nhục dâng cao lên một lúc nào đó hy vọng tôi sẽ khá khẩm hơn.
Điều quan trọng là tôi cần một người có kinh nghiệm, người này từng rất tệ về ngoại ngữ và chắc chắn là sẽ tồn tại một cách học thông minh. Tôi lên Google search câu chuyện của ai đó về tấm gương ngoại ngữ như Bác Hồ này, rồi Albert Einstein này rồi lại tình cờ lại tìm được một câu chuyện cảm động của Heinrich Schliemann tôi cũng tình cờ thấy nhiều trung tâm tiếng Anh lấy tâm gương này để làm động lực cho học viên và tôi cũng lấy những câu chuyện này làm định hướng cho việc học của mình.
Càng đi về sau tôi càng nản vì mỗi khi học động lực của tôi tan biến mất và rất vất vả, cứ mỗi lần đọc mấy cuốn sách anh ngữ đáng ngán, rồi cách học truyền thống làm tôi cảm thấy nản hơn nữa. Lúc này chỉ cố tìm lại mấy bài hát love songs của những boybands đẹp trai ra vừa nghêu ngao hát theo rồi tự thu âm và tự sỉ nhục bản thân. Tôi nghĩ là cần phải gặp người bản ngữ thật thì may ra tôi mới có thêm động lực.
Tôi đạp xe đến một văn phòng lúc này là của LG thuê trong khách sạn New World quận 1, theo lời giới thiệu của một chị bạn trong lớp học thêm môn tin  học vì tôi muốn gặp người bản ngữ và xem họ nói thế nào. Tôi khá bỡ ngỡ vì đi lên nhầm một sảnh ở đó toàn khách Tây và cách họ nói chuyện với nhau thật choáng váng, như súng đại liên, lúc này tôi nghĩ những bản nhạc rap tôi nghe chẳng là gì cả và thất vọng tràn trề. 
Tôi gặp một anh Tây trẻ trung và bảo gì đó lúc đó tôi cũng hiểu đưa địa chỉ và được anh này chỉ xuống dưới.
Lúc mà bạn đã thích và đang muốn tiếp nhận một điều gì đó thì sự cố gắng của bạn sẽ giúp bạn đạt được nó. 
Sau một buổi thực tế, bản thân tôi đã tự tạo cho mình sự phấn khích để tôi chăm chỉ luyện nói hơn. Cách luyện nói của tôi là tự nói một mình trong lúc đạp xe đến trường học, đứng trong toilet tự cỗ vũ mình bằng những câu như :” i will try, babe”. 
Tôi tự lập một group mini để chúng tôi trao đổi thường xuyên hơn bằng tiếng Anh và tự quy định ngày nào mình cũng sẽ phải nói ít nhất là 2 tiếng và có 5 phút mỗi ngày để ôn từ vựng. Trí nhớ của tôi không được tốt nên ban đầu cách học cơ bản tôi vẫn theo lối truyền thống là vừa đọc vừa phát âm từ vựng vừa viết một từ vựng đến khi nào thuộc thì thôi, nhưng có từ tôi viết đến 2 , 3 tờ giấy mà vẫn quên, tôi nghĩ mình nên thay đổi cách học.
Tôi tìm được cách học của học giả Tony Buzan và cách tôi ứng dụng một kĩ năng của ông là trí tưởng tượng và liên tưởng để rút ngắn thời gian nhớ từ .
Cách học và phát triển từ vựng không chỉ kết hợp tiếp đầu ngữ, tiếp vĩ ngữ sau đó kết hợp đoán ngữ cảnh, mà tận dụng cách đọc và tiếng Việt kết hợp với nhau để làm cho từ dễ nhớ hơn.
Tôi lấy ví dụ từ hyphen (n): dấu gạch nối self-esteem phát âm : /haifn/ hơi na ná tiếng Việt mình là hai phần, như vậy từ này ngăn cách hai từ với nhau tạo ra hai phần là dấu gạch nối.
 
Việc liên tưởng sẽ giúp bạn nhớ nhanh hơn, tưởng tượng giúp bạn tăng phấn khích và động lực học tiếng Anh.
 
Chủ đề này khá dài nên tạm gác lại phần này, tôi sẽ viết tiếp vào ngày đẹp trời
 



Đăng nhận xét

0 Nhận xét