Hôm nay tôi lại có một câu chuyện
nhỏ muốn kể cho các bạn, có thể câu chuyện này không mấy mới mẻ nhưng hi vọng
rằng câu chuyện có thể phần nào giúp bạn đọc có thể tìm lại đam mê cho mình và
chính bản thân bản sẽ là người quyết định sáng suốt cho mọi tình huống. Câu
chuyện là một sự kết hợp khá chân thât cảm xúc của người viết, tuy có phần phán
ánh quan điểm cá nhân, hy vọng các bạn có thể góp ý. Bạn có nhiều năng khiếu
lúc nhỏ không? Chẳng hạn như khả năng học ngoại ngữ, năng khiếu chơi âm nhạc,
chơi cờ, hay những phát minh nhỏ cho những bạn đam mê khoa học, hóa học, thiên
văn học, hay những triết lý khó với tới mà cậu bé Đỗ Nhật Nam là một ví dụ. Hì
Hì còn tôi thì chẳng có gì cả, nói chẳng có gì cả thì cũng không đúng--> tạm
thời tôi sẽ đi lạc đề một chút nhé về " vấn đề chẳng có gì cả, hoặc hai
bàn tay trắng làm nên" điều mà các nhà triệu phú, tỷ phú thế giới vẫn hay
nói để cho họ thấy họ giỏi như thế nào, rồi họ lại viết tự truyện, xuất bản
những tập sách dày để nhiều người hằng mong thoát khỏi cái nghèo để hi vọng một
thế giới giàu có, sung túc tự do về tài chính, hay nơi mà các quý ông có thể
thỏa thích đi những chiếc siêu xe hay quý cô thí sở hữu những chiếc túi hay
những trang phục hàng hiệu nơi mà họ có thể tự tin thể hiện địa vị xã hội. Thật
ra tất cả những gì bạn học được hoặc bạn mua được từ các nhà tỉ phú ấy cũng là
điều đáng giá và bạn cũng chính là những khách hàng làm tăng giá trị tài sản
của những vị tỉ phú ấy. Tôi cũng từng tham khảo rất nhiều cách làm giàu của các
tỉ phú và đa phần câu chuyện của họ bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Tin hay không
tùy bạn quan trọng là những câu chuyện như vây sẽ có tác động tích cực đến bạn
hay không, nhưng nếu giả sử có 1 trường hợp rằng bạn làm mãi cố gắng mãi từ hai
bàn tay trắng, nhưng nào là tiền ở thuê nhà trọ càng lúc càng tăng, tiền điện
nước, tiền công của bạn chẳng được bao nhiêu, rồi người thân trong gia đình của
bạn bị ốm rồi bạn phải lo tiền viện phí, rồi gửi tiền sinh hoạt cho gia đình,
rồi bạn lại vay người xung quanh, bạn bè, lần này ... rồi lại khất, bạn thân
của bạn rất thông cảm nhưng họ cũng trong hoàn cảnh giống bạn rồi đến 1 lúc nào
đó bạn túng thiếu thật sự và vẫn chưa tìm được một ai giúp nữa cho dù là người
thân quen nhất... liệu lúc này học cách làm giàu của người Do Thái hay từ các
tỉ phú nổi tiếng thực sự có ý nghĩa, rồi cứ cho rằng bạn có niềm tin tuyệt đối
rằng một ngày nào đó tôi có thể làm được... tôi chắc chắn rằng bạn là một người
rất lạc quan và tin tưởng đây là một năng khiếu của bạn, nhưng nếu là tôi hay
một người khác còn ngờ vực và khép kín thì liệu tôi có thực hiện được? Bạn có
thể đoán được ý tôi muốn nói về các vị tỉ phú chứ?...................... Vì
thật sự họ đã có vận may và tư tưởng lạc quan nếu nói rằng họ đã đi lên từ hai
bàn tay trắng. Adam Khoo là một ví dụ anh ta đã xuất bản nhiều sách và các
chương trình làm giàu như "tôi tài giỏi", "cách gây dựng cơ
nghiệp bạc tỉ" và trong cuốn sách có đề cập chi tiết về cách này ứng dụng
cho người có tài sản từ con số không thế nhưng anh ta là con trai một tập đoàn
giàu có tại Singapore và Hồng Kông, hay Robert Kiyosaki là một cậu bé với cơ
duyên may mắn được nhận sự nuôi nấng chỉ bảo của hai người cha : cha giàu và
cha nghèo, ông cũng xuất thân la một gia đình trung lưu, bố ruột ông là giáo sư
tại một trường đại học danh tiếng.Ý tôi nói có lẽ bạn đã hình dung được, tôi
xin quay trở lại đoạn lúc đầu đề cập về năng khiếu bản thân. Tôi học khá tệ ở
tất cả các môn và suýt thi trượt đại học, nhưng bạn biết tôi đã cố gắng rất
nhiều không? điều này vượt quá khả năng của một người chậm tiếp thu như tôi,
tôi đã tìm nhiều cách để cải thiện khả năng suy nghĩ bằng cách tìm tòi học hỏi,
và đến khoảng năm thứ nhất tôi phát hiện tôi có khả năng học về ngoại ngữ, tuy
không xuất sắc nhưng đủ để giao tiếp với người bản ngữ, tôi đã hi vọng và đặt
mục tiêu như bao sinh viên khác ra trường phải có việc làm ổn định và làm việc
trong công ty nước ngoài. Ra trường tôi đã được tuyển dụng vào một công ty nước
ngoài nghành năng lượng, điều mà nhiều sinh viên khác đã khao khát. Tôi đã thầm
cố gắng rất nhiều để có thể xứng đáng với vị trí hiện tại, ngay cả Sếp của tôi
cũng nói rằng tôi thực sự thua nhiều đối thủ khác về ngoại hình, học vấn và
kinh nghiệm. Tôi xem đó như một cơ duyên, và tôi đã quyết tâm để được là nhân
viên chính thức, làm việc tại nghành mà tôi không mấy thích, nhưng mỗi khi kể
cho những người bạn, họ lại trầm trồ khẹn ngợi, lòng tôi thầm quyết tâm sẽ nỗ
lực hết mình. Thật buồn cười bộ phim drama Hàn :" Bảo vệ ông chủ " có
phần giống tôi vì ngày nào tôi cũng đi sớm về trễ hơn mọi người trong công ty
vào đọc thẩm câu thần chú: cố lên! tăng lương, nhân viên chính thức"...
tôi cảm thấy mình đóng nhân vật chính trong phim về cuộc đời mình. Nhưng hai
năm trôi qua moi chuyện không như tôi tưởng, công ty đã không gia hạn lại hợp
đồng. Các bạn biết cảm giác của tôi thế nào không? Giống như cảm giác rơi tự do xuống vực thẳm và
mọi ước mơ, kế hoạch trong đầu của tôi dần sụp đổ như cái viễn cảnh của ngày
tận thế... TO BE CONTINUED
0 Nhận xét